Con sáo vẫn bay trong miền kí ức

 Cô ấy là người làm cho tôi tin rằng có một điệu lý mang tên “con sáo Bạc Liêu”. Chính cô ấy làm tôi nhớ có một Bạc Liêu buồn thương như điệu lý. Giờ thì mãi mãi con sáo ấy đã thôi về Bạc Liêu...

Cố ca sĩ Phi Nhung. Nguồn: sưu tầm từ internet


“Rồi thì sáo cũng sang sông bỏ trên bến nước tiếng ca buồn hiu…”. Phan Ni Tấn là người sinh ra ca khúc Lý con sáo Bạc Liêu, còn người làm tôi xao động, buồn hiu là Phi Nhung. Không phải dân nhạc nên lời cảm nhận của tôi về giọng ca vẫn là “tay ngang”. Tôi yêu thích giọng hát dòng nhạc quê hương, những người hát về quê nhà Bạc Liêu của mình. Giọng của cô sao mà tình cảm, thiết tha quá ! Cô không phải sinh ra ở Bạc Liêu nhưng cái lòng của cô khi cất lên giọng hát thì vẫn cái tình, cái tứ của người con xa xứ, người cô phụ năm canh: “Hoài lang tiếng ca đang gọi ta quay về Bạc Liêu mến yêu.”. Nghe cô hát lòng ta lại bồi hồi, nao nao… Tôi nghe cô hát Lý con sáo Bạc Liêu, Trở lại Bạc Liêu,… từ thời còn băng đĩa nhựa. Đâu đó thời học sinh tôi vẫn hay mua những tập vọng cổ và những tờ giấy in lời hát ấy, đêm về ca nghêu ngao dưới hiên. Tôi đã buồn. Nghe cô hát tôi buồn thêm. Giờ thì tôi ít buồn nhưng lại nhớ nhiều hơn, cái nhớ thâm trầm, xa xôi… Cái buồn thương, ai oán trong ca từ, trong giọng cô, có phải đâu chỉ dành cho những đôi lứa dở dang lời thề. Cầu quay thì hết quay lâu rồi, nhưng nỗi hoài mong của tôi vẫn cứ hoài mong…

Ngày ấy, cách nhấn nhá, buông câu nhả chữ trong bài hát của cô làm tôi hiếu kì. Những ca từ như “khi nào cầu quay nó hết quay thì qua với bậu mới đứt dây cang thường” có phải ngay từ đầu mình đã “dịch” được vậy đâu. “Dịch” rồi thì mãi sau nữa mới hiểu, mới tường “cầu quay”, “qua”, “bậu” là thế nào. Còn nhiều lắm ! Lý con sáo Bạc Liêu tựa như từ điển vỡ lòng đặc biệt của mình về quê hương. Khi hiểu rồi thì cả một bầu trời hoài cổ về một vùng đất nên thơ giàu nhạc ấy hiển hiện không phai. Mỗi mỗi một điều mình nghe về quê nhà, mình đều lưu trữ vào tâm trí. Lúc ấy, mình đâu có biết mình sẽ là người tha hương khi nghe lại Lý con sáo Bạc Liêu… Những lời ca về quê hương, những tiếng ru, những làn điệu dân ca chính là những chiếc nôi nuôi nấng, giữ gìn tâm hồn chúng ta trước thời gian. Và những nghệ sĩ chính là nhịp nối cho ta tắm táp, gội mình mãi trong những hình bóng quê nhà.

Tôi không quan tâm đến đời tư của người làm nghệ thuật. Nhưng tôi vẫn nghĩ họ rất thánh thiện. Trước đây không lâu tôi vô tình vẫn nghe đến những điều không hay về cô, tôi hơi… suy nghĩ. Nghe cô nhập viện vì nhiễm covid tôi chưa vội tin. Nghe tin cô qua đời, tôi cũng chưa vội tin. Nhưng cô đã đi xa thật rồi. Con sáo Bạc Liêu gắn liền với tuổi thơ tôi sẽ không bao giờ về Bạc Liêu nữa. “Rồi thì sáo cũng sang sông bỏ trên bến nước tiếng ca buồn hiu…”

Trần phong

Nhận xét

BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM NHẤT

VẺ ĐẸP NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG THƠ RABINDRANATH TAGORE

Nằm trong tiếng nói yêu thương…

CHUYẾN ĐÒ QUÊ HƯƠNG

Cưới hỏi ngày ấy, ơi thương...

THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN

Vị quê nhà

Về quê

Nghĩa trang liệt sĩ người Trung Quốc ở Việt Nam: hình ảnh cho một dân tộc sống nhân nghĩa

GIÁO DỤC VIỆT NAM KHI TRƯỜNG "QUỐC TẾ" Ở VIỆT NAM