Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2019

Quà từ thành thị

Hình ảnh
           Có lẽ bánh mì đã theo chân người Pháp khi họ bắt đầu đến nước ta. Từ trong nhà quyền quí “bước ra”, bánh mì dần trở thành một phần của văn hoá ẩm thực Việt. Dễ ăn, vừa túi tiền, từ   lâu nó đã là “người bạn” của anh xe ôm, cậu học trò,… Còn đối với “người nhà quê”, thì nó vẫn là một món quà từ thành thị. thttps://m.facebook.com/goodlifeyeah1/posts/1033171213499770/?_rdr             Khi còn ở Bạc Liêu, thi thoảng tôi lại đạp xe ra đường Trần Phú mua những ổ bánh mì còn nóng hổi về nghí ngố cùng mọi người trong khu trọ. Câu chuyện thời học trò được lan ra theo vị ngọt của bánh. Lúc còn bé, chúng tôi rất thích đi chợ để được người lớn mua cho bánh mì xíu mại. Mỗi khi ngóng mẹ về cũng đã nghĩ trong giỏ có thức quà ấy. Và những ổ bánh mì dồn cà rem vẫn còn mát lạnh trong kí ức tuổi thơ của tôi. Các chú bán hàng quẩy bánh mì và thùng kem trên lưng, một tay cầm cái chuông lắc leng keng, một tay cầm cái bao đựng lô...

Nội ơi

Hình ảnh
           Ngày mai, chỉ ngày mai thôi là tròn trăm ngày ông nội mất. Không ai trách cứ gì tôi. Nhưng đã ngần ấy ngày lòng tôi tự gặm nhắm nỗi niềm riêng. Tôi như vẫn thấy nội ngồi vá lú trước hàng ba, vẫn thấy nội chống xuồng đi thăm ruộng.  Như đứa trẻ bập bẹ, tôi chua chát gọi thầm “Nội ơi !”…            Bà nội mất khiến đứa cháu bồ côi mất chỗ dựa tinh thần. Sự rạn nứt âm ỉ như giọt nước tràn li đã xui tôi lặng lẽ ra đi. Rất lâu, hai tiếng “Nội ơi” không còn quay lại trong tâm tưởng. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi ai như thế. Khi ông nội hấp hối, tôi mới dè dặt vào thăm. Đôi bàn tay của ông không còn hơi ấm. Nhìn thấy tôi, đôi mắt người mờ lệ. Tôi không tin một lần đau là một lần mất cho đến khi bác sĩ cầm tay nói họ đã cố gắng hết sức. Nội mất vì nội đã không còn sức lực để chống chọi những cơn đau dồn dập. Nhưng nỗi đau riêng sẽ còn quay quắt mãi trong tôi. Nguồn: kenh14         ...